Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

on Leave a Comment

Truyện ngắn chiều mưa

Truyện ngắn chiều mưa

Hôm ấy trời mưa thật đẹp; Mimi vừa dạo bước dưới mưa vừa nhìn ngắm ánh nắng chiếu vào những giọt mưa long lanh óng ánh như những viên pha lê, cầu vòng xuất hiện làm cảnh vật đẹp như bức tranh thiên nhiên mà k ai có thể k đứng lại nhìn ngắm nó.Và anh lúc đó cũng đang đi dạo một mình trong mưa. Anh đã bước vào bức tranh mà cô đang nhìn ngắm – bước vào cuộc đời cô tự nhiên đến nổi cô k thể hiểu tại sao; có thể đó là duyên phận, số phận đã đem anh đến với cô và mang anh đi nhanh như lúc anh đến…


Mimi qua trước mặt anh và anh nhìn cô bé cười – nụ cười của anh rực rỡ và dịu dàng, một nụ cười cô bé chưa bao giờ nhìn thấy và cũng chính lúc đó trái tim mimi đã k còn thuộc về mình nữa – nó đã bị anh chiếm mất. Nụ cười đó như có ma lực làm người đối diện nhìn thấy như bị cuốn mất hồn và cô bé cũng vậy; mimi nhìn anh cười mà k để ý đến xung quanh nên đụng phải cái cây mà cái cây đó ai cũng tránh được chỉ có mình cô bé là …”rầm”…, trời đất trước mắt cô lẫn lộn cô bé k còn phân biệt được mình đang ở trên trời hay dưới đất chỉ thấy xung quanh là đom đóm, rất là nhiều đom đóm mà thôi.Rồi mimi cảm thấy mình đang di chuyển nhưng k phải đi bằng chính đôi chân của mình mà cô được một ai đó cỗng trên lưng – lưng người này ấm và êm thật mimi nghĩ vậy và ước có thể ở trên lưng người này mãi thôi.Cô bé chợt hé mắt ra nhìn để biết ai là người đang cỗng mình trên lưng; bất ngờ anh quay mặt lại nhìn cô bé, cô hết hồn la lên làm anh cũng hoảng hồn và cả hai cùng té xuống đường. Tay anh ôm lấy cô bé – ôm chặt đến nỗi cô bé k thể thở được và cô đạp mạnh để thoát ra và

- ” ôi da”

anh la lên phá vỡ sự yên tĩnh; mimi chợt nhận ra mình đang đạp vào…bụng anh. Anh ngồi dậy ôm lấy cái bụng của mình và im lặng. Mimi sợ hãi và lo lắng ngồi xuống cạnh anh nhưng k biết làm gì nên đã khóc, cô bé khóc và nhìn anh như muốn xin lỗi. Anh nhìn cô bé và cười, anh lại cười với nụ cười rực rỡ ấy; cô bé khóc lớn hơn:

- anh còn cười nữa sao? đừng cười nữa tim em sắp vỡ ra rồi. Câu nói của cô thật thơ ngây làm anh bật cười thành tiếng:

- hahahah…em làm anh đau bụng muốn chết rồi nè!

Cả hai nhìn nhau cười, họ cười như chưa bao giờ được cười; những người k biết chắc sẽ nghĩ họ đã quen biết thân thiết với nhau lắm rồi nên mới ôm nhau mà cười như thế.

Anh đưa cô bé về nhà và trên đường đi họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

- anh tên gì?

- anh là Phi, nhưng em cứ gọi anh là Bi được rồi;còn em tên gì?

- em là mimi.

- em thích mèo lắm hả? nhìn em anh nghĩ rằng mình đang nói chuyện với mèo.

- sao a lại nói vậy?

- hihihihi.

- anh cười gian thật.Anh nói nghe coi!

- hahahah.Trong em bây giờ giống con mèo wá càng nhìn càng giống với lại em nói em tên mimi nên điều đó càng khẳng định em thuộc giống mèo.(*.*)

- Anh nói cái gì!!!

cô bé la lên và chạy theo anh :- anh tiêu rồi dám bảo em là mèo àh.Đừng để em bắt được k thì em làm thịt anh đấy

- her? em làm thịt anh được k, có giỏi thì lại đây nè.hihihihi…

Con đường về nhà hôm nay thật ngắn, cuối cùng cô bé cũng tới nhà. Anh và cô đứng trước hẻm nhìn nhau; anh hỏi:

- Anh wên hỏi em học trường nào?

- Có gì quan trọng đâu mà hỏi chứ.

- Hỏi cho biết thôi, lỡ có duyên gặp lại thì sao.

- Trường M. Chúng ta vẫn còn gặp nhau àh?

- hihihi chắc chắn rồi cô bé ạ.Tạm biệt my love nhé! chúc em ngủ ngon.

Cô bé ngạc nhiên k nói nên lời, chỉ biết im lặng nhìn anh bước đi ngày càng xa dần.

***

Ngày khai giảng lại đến, năm nào cũng vào cái ngày này mimi lại cùng các bạn đến trường bắt đầu một năm học mới.Bầu trời hôm nay thật đẹp, không khí trong lành wá. Cô bé vừa đi vừa nhìn trời k để ý đến xung quanh, trước mặt cô bé là… một chiếc xe tải đang chạy. “ối” “bịch”:

- ui tiêu cái mông tui rồi. hix trời sập rồi àh? cô bé choáng váng k hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- em làm ơn đi đứng cẩn thận một chút được k? sao em cứ làm tui lo lắng thế? anh tức giận la lên

Cô bé ngạc nhiên ngước nhìn anh. Anh đứng trước mặt cô, đẹp tựa thiên thần; ánh nắng chiếu vào làm cô bé lóa mắt hay chính là ánh sáng của anh…

- Anh ở đâu chui ra vậy. Sao tự dưng la lên? ai làm gì anh đâu.

- Ui da sao anh lại nhéo em chứ?cô bé la lên vì bị anh nhéo một cái rõ đâu

- Cho chừa cái tật đi đứng mà lo nhìn đâu đâu. Bữa ngắm anh chưa đã sao giờ còn muốn vô viện àh.

- anh nói lại coi. ai ngắm anh chứ?

- thui được rồi chịu thua em luôn. lần sau nhớ nhìn đường mà đi nghe chưa. k nghe lời là anh cho ăn đòn đó!

- her? anh dám đánh em sao. Giỏi lại đây nè

- ai dám đánh chứ, dọa em thui. Thương hok hết nữa mòa.

- tránh xa ra coi, ai cần anh thương chứ. Hok thèm àh nha!

cô bé vừa nói mặt đỏ bừng lên, anh nhìn thấy và cười:

- công nhận lúc em mắc cỡ dễ thương ghê! chẳng bù lúc em khóc xấu ơi là xấu hihihi

- kệ tui tui xấu hok cần anh lo.

- sao k lo chứ. Xấu đối với ai chứ với anh là cái gì thuộc về em cũng đẹp hit.

- bó tay. Thui k rảnh nói chuyện với anh đâu em đi học đây pppp!

nói rồi cô bé chạy đi mất tiêu. Cả buổi sáng hôm đó cô bé cứ ngẩn ngơ, nhìn trời nhìn mây nhìn ra cửa; các bạn k hiểu cô bị làm sao mà k nói k rằng cứ im lặng mãi thôi. Cô bé đang bận, cô bận nhớ đến anh; cô bé đang thắc mắc k hiểu tại sao anh lại nói với cô như vậy. Đang nghĩ ngợi lung tung thì:

- weeeeee! Mimi ! bà có người kiếm kìa.

- má làm cái gì mà k trả lời vậy, mơ cái gì mà ghê thế. anh nào kiếm kìa (^,^)

Hai con bạn ngồi kế bên kếu réo om xòm, cả lớp thì nhìn chằm chằm vào anh chàng đang đứng trước cửa lớp với nụ cười trên môi.

- làm gì mà ồn ào vậy. có im cho người ta suy nghĩ k!!!

cô bé nãy giờ k nghe hai con bạn nói gì nên thấy ồn thì la ầm lên

- em có thể cho anh chút thời gian được k?

mimi giật mình quay lại nhìn.

- sao? sao anh lại ở đây? anh học ở đây sao?

- ra ngoài nói chuyện cho thoải mái đi.

***

- anh học ở trường này àh?

- hihi anh mới chuyển đến.em có biết vì ai k?

- ai?

cô bé ngạc nhiên hỏi và thắc mắc ai có thể làm cho anh ấy đến cái trường này được nhỉ; ngôi trường này rõ ràng k thuộc đẳng cấp của anh, lẽ ra anh phải học trường dành cho những người giàu có chứ?cô bé tự hỏi

- vì em chứ ai nữa, em k biết sao

- anh nói gì vậy? sao lại vì em?

- vì anh thích em

-????

- em làm bạn gái anh nhé!

im lặng

- đừng im lặng như vậy.Anh thích em thật đấy, thích ngay từ cái lần đầu tiên gặp em. Em có thể cho anh cơ hội k?

- herrrrrrr?

- đừng có ngạc nhiên vậy chứ. chẳng lẽ em k nhận ra tình cảm của anh àh. Trên đời này có người nào tốt như anh k? Không wen biết mà cỗng em về đến nhà. Chẳng lẽ em k thắc mắc sao?

- em wên mất. Tại sao lúc đó anh lại cỗng em?

- Vì lúc em xỉu có một đám con trai bu lại, anh thấy vậy sợ em gặp nguy hiểm nên mới cỗng em về nhà đấy!

- Sao anh tốt vậy. Em với anh đâu wen biết nhau đâu

-Sao lại k. Định mệnh đã sắp đặt, chúng ta đã wen biết từ kiếp trước.

-??? anh là người cổ đại àh?

- hahaha ừk, nếu em k tin thì thử sẽ biết mà

- thử thế nào?

- làm bạn gái anh nhé!

- tại sao chứ? em k thix

- chẳng lẽ em k thích anh sao?

- k biết

- vậy sao em lại từ chối anh?

- đó là chuyện của em

Mimi chạy thật nhanh bỏ lại mình anh. Anh nhìn theo cô bé tim anh đâu nhói vì sợ một ngày nào đó sẽ k nhìn thấy bóng dáng cô bé nữa. anh k hiểu là tại sao mình lại sợ hãi đến thế…Cô bé về đến nhà, mệt mỏi vì một ngày căng thẳng; k hiểu sao lại căng thẳng đến thế, có bao giờ mimi biết đến cái từ ấy đâu chứ.Hình ảnh của anh cứ lởn vởn trong đầu cô.Làm sao đây, làm sao delete cái hình ảnh ấy đây? sao nụ cười của anh đẹp thế cô bé k tài nào xóa nó ra khỏi bộ nhớ được. làm thế nào đây?

Mấy ngày nay k gặp anh sao mà nhớ quá đi. Không hiểu anh làm gì mà k tìm em, anh làm em buồn wá; vậy mà nói là thích em. Mimi buồn bã suy nghĩ.

Bác sĩ nói anh k còn sống được bao lâu nữa.Anh bị ung thư giai đoạn cuối, khối u ngày một lớn. Ba mẹ anh giấu căng bệnh của anh, k cho anh biết cái căng bệnh quái ác ấy đang ngày ngày ăn mòn anh. Nhưng giờ thì k thể nữa.Khi đi đến trường tìm mimi anh đã ngất xỉu.Trong cơn mê anh vẫn gọi tên cô bé…

Một tuần trôi qua mà vẫn k thấy anh, cô bé ũ rũ k nói chuyện với ai; trong lòng cô bé nôn nao lo lắng cho anh. Anh lúc nào cũng xuất hiện như chàng hiệp sĩ bảo vệ cô bất cứ lúc nào cô gặp nguy hiểm, thế mà lúc này đây cô rất cần anh ở bên cạnh sao anh lại k xuất hiện.Buồn quá đi,làm sao để gặp được anh đây? cô bé hối hận ” có lẽ lời từ chối của mình đã làm anh buồn đến nổi k muốn gặp mình nữa rồi”;những suy nghĩ khác nhau luôn hiện ra trong tâm trí cô bé, mimi nhớ anh nhiều lắm anh biết k?

Ngày đầu tuần thứ hai của năm học mới, cô bé đến trường với tâm trạng hồi hộp, cô đang mong hôm nay có thể gặp anh,”chỉ cần gặp được anh thì mình sẽ nói em rất nhớ anh, mình sẽ k để anh ấy rời xa mình nữa” cô thầm nhủ như vậy.Và trước mặt cô, anh đứng ngay trước mắt cô im lặng và mỉm cười, nụ cười của anh ẩn chứa nổi buồn và sự mệt mỏi. Nhìn thấy anh cô bé k còn để ý gì đến xung quanh, cô chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh.Cô bé khóc, nước mắt ước đẫm áo anh. Cô có cảm giác sợ, cô sợ rằng k được gặp anh nữa, cô sợ anh sẽ mãi mãi ra đi k lời từ biệt với cô.Anh ôm chầm lấy cô và cũng có cái cảm giác sợ hãi đó, anh ước gì ông trời có thể cho anh thêm chút thời gian để anh có thể ở bên cô bé lâu hơn, trái tim anh đau đớn vì sắp mãi mãi xa rời cô.Anh khóc nước mắt của anh và cô bé hòa lẫn vào nhau… Và anh ra đã đi, ra đi k bao giờ trở lại được nữa.

Cô bé ôm lấy anh, ôm anh khóc như chưa bao giờ được khóc. Cô bé chợt nhận ra anh rất quan trọng với cô, cô nhớ đến khoảng thời gian ngắn ngủi giữa cô và anh. Nhớ anh rất nhiều

Chiều mưa, mưa phùn thật đẹp; con đường nơi anh và cô gặp nhau giờ đã khác xưa nhiều. Nhưng tình cảm của anh đối với cô và tình cảm của cô bé ngày xưa đối với anh đến bây giờ vẫn nguyên vẹn. Tình yêu đó k bao giờ phai